Haèng thuaän chuùng sanh
Tuyø hyû coâng ñöùc

tinhdo.edu.vn

KHI TA GIÁC NGỘ, MỚI CÓ NĂNG LỰC GIÚP NGƯỜI KHÁC GIÁC NGỘ

KHI TA GIÁC NGỘ,

MỚI CÓ NĂNG LỰC GIÚP

NGƯỜI KHÁC GIÁC NGỘ

Giảng giải: Hòa Thượng Tịnh Không
 

Khi tôi học cấp một và cấp hai là vào thời kỳ kháng chiến, chiến tranh Trung Nhật, lúc đó lớp năm lớp sáu tiểu học là học sinh lớp lớn.

Học sinh lớp năm lớp sáu là bắt đầu học quân sự, như vậy những lớp trên thì càng không cần nói. Lớp năm lớp sáu đã học quân sự, nên chúng tôi cũng từng được huấn luyện quân sự.

Trong huấn luyện quân sự, chuyện bình thường nhất là tập hợp khẩn cấp. Sáng sớm trưởng quan ở thao trường thổi một hồi còi, giới hạn trong ba phút phục trang phải chỉnh tề, đến thao trường xếp hàng, thường có trường hợp này.

Khi phục trang chỉnh tề, đột nhiên hoảng hốt hỏi mọi người: Mũ của tôi không thấy, nó ở đâu?

Bạn học nói, không phải mũ bạn đang đội trên đầu ư?

Rờ lên là thật, gọi là mê đầu nhận ảnh.

Quý vị nói mê này có thời gian chăng?

Nó phát sanh khi nào?

Câu chuyện diễn nhược đạt đa mê đầu nhận ảnh, tính chất cũng như câu chuyện này vậy, thật sự phát sanh hoảng hốt. Quý vị nói nhất niệm đó, đó nghĩa là nhất niệm bất giác. Quên bản thân đã đội mũ, đó là nhất niệm bất giác.

Nhất niệm bất giác đó là nguyên nhân gì?

Tìm không ra nguyên nhân.

Ý niệm đầu tiên không có nguyên nhân, ý niệm thứ hai có nguyên nhân, là gì?

Ý niệm đầu tiên là nhân, mới có ý niệm thứ hai, ý niệm thứ hai là nhân của ý niệm thứ ba. Về sau đều có, đều có nhân quả. Nên niệm thứ nhất không có nhân, niệm này không có thời gian.

Quý vị nói nó khởi lên khi nào?

Không có, ở ngay tại đây. Cho nên vọng niệm này là niệm này nối tiếp niệm kia, niệm này tiếp niệm kia, ta mới nhìn thấy thế giới này.

Nếu chúng ta đoạn ý niệm này, thế giới này lập tức không còn, vì sao vậy?

Vì nó là giả. Giống như ta xem film vậy, từng đoạn từng đoạn băng film nhựa, nếu một đoạn nào đó bị đứt, film lập tức không có, còn lại một khoảng trống, đạo lý chính là như vậy. Bởi vậy nên biết, Thế Giới này, khi còn tương tục, còn tồn tại là ý niệm chưa đoạn.

Cá nhân là thế giới cá nhân, hai bên không liên quan lẫn nhau. Ý niệm của chúng ta đoạn, lục đạo của chúng ta không còn, nhưng lục đạo của quý vị vẫn còn.

Quý vị đoạn tận vọng niệm lục đạo, đoạn nhất niệm này, khởi tâm động niệm không còn, lục đạo của quý vị không còn, nhưng lục đạo của họ vẫn còn. Cá nhân là của cá nhân, cá nhân là vũ trụ của cá nhân, mỗi người không liên quan đến nhau. Điều này trong Kinh Điển đại thừa Đức Phật nói rất rõ ràng, rất minh bạch.

Khi giác ngộ ta mới có năng lực giúp người khác giác ngộ, mới có năng lực ứng hóa thân trong mười pháp giới. Ta ứng thân, hóa thân để giúp những chúng sanh có nhân duyên.

Chúng sanh có duyên là sao?

Là họ tin quý vị, nhưng gì quý vị nói họ tin, có thể lý giải và y giáo phụng hành, đây là có duyên với mình.

***